✨Chính phủ Mussolini
Chính phủ Mussolini là chính phủ lâu dài nhất trong lịch sử nước Ý thống nhất, tại vị từ ngày 31 tháng 10 năm 1922 đến ngày 25 tháng 7 năm 1943, tổng cộng 7,573 ngày, tức là 20 năm, 8 tháng và 25 ngày, trong thời kỳ chế độ phát xít.
Chính phủ Mussolini nổi tiếng với tính chất độc tài, ngày càng gia tăng theo thời gian. Mussolini và Đảng Phát xít Quốc gia, đã thiết lập một chế độ toàn trị, dần dần loại bỏ các quyền tự do dân chủ và các quyền công dân. Chính phủ đã nhận được sự tín nhiệm Hạ viện vào ngày 17 tháng 11 năm 1922, sau cuộc Hành quân đến Roma, với 306 phiếu thuận, 116 phiếu chống và 7 phiếu trắng. Vào ngày 29 tháng 11, Thượng viện Vương quốc xác nhận sự tín nhiệm với 196 phiếu thuận và 19 phiếu chống.
Cho đến ngày 1 tháng 7 năm 1924, chính phủ bao gồm các đại diện phát xít, dân chủ, tự do và dân tộc. Giai đoạn đầu này chứng kiến một liên minh rộng lớn hơn bao gồm nhiều nhóm chính trị, nhưng theo thời gian, Mussolini đã củng cố quyền lực chỉ trong tay Đảng Phát xít. Chính phủ chấm dứt vào ngày 25 tháng 7 năm 1943, sau khi bản nghị quyết Grandi được Đại Hội đồng Phát xít phê chuẩn. Sự kiện này đánh dấu sự kết thúc của chế độ phát xít và việc Mussolini bị bắt giữ.
Lịch sử
Năm 1919, Benito Mussolini thành lập tổ chức chính trị Fasci Italiani di Combattimento (Phát xít Chiến đấu Ý), tiền thân của Đảng Phát xít Quốc gia Ý (Partito Nazionale Fascista - PNF). Năm 1921, PNF được chính thức thành lập và nhanh chóng thu hút sự ủng hộ của nhiều người dân Ý bất mãn với tình trạng bất ổn sau Thế chiến thứ nhất.
Năm 1922, Mussolini tổ chức cuộc Hành quân về Rome (Marcia su Roma) với mục tiêu giành quyền lực. Ngày 29 tháng 10 năm 1922, Vua Victor Emmanuel III của Ý yêu cầu Mussolini thành lập chính phủ mới, chính thức đưa ông lên làm Thủ tướng.
Hoạt động
Củng cố Quyền Lực
Từ năm 1925 đến năm 1926, Mussolini và Đảng Phát xít bắt đầu củng cố quyền lực, thông qua nhiều biện pháp để loại bỏ đối thủ chính trị và hạn chế quyền tự do báo chí. Các đạo luật được ban hành để tạo nên một nhà nước độc tài với Mussolini nắm quyền tuyệt đối. Năm 1926, Mussolini tự xưng là "Il Duce" (Lãnh tụ), khẳng định quyền lực tuyệt đối của mình.
Chính sách và hoạt động
Chính phủ Mussolini theo đuổi chính sách kinh tế tự cung tự cấp (autarky), nhằm giảm sự phụ thuộc vào nước ngoài và thúc đẩy sản xuất trong nước. Nhiều dự án công trình lớn như xây dựng cầu, đường, và phát triển các khu vực nông nghiệp đã được tiến hành. Mussolini thúc đẩy các chính sách xã hội nhằm tăng cường tinh thần dân tộc và sự trung thành với chế độ Phát xít. Hệ thống giáo dục và các tổ chức thanh niên như Opera Nazionale Balilla được sử dụng để tuyên truyền và đào tạo thế hệ trẻ theo tư tưởng Phát xít.
Chính phủ Mussolini theo đuổi chính sách ngoại giao mạnh mẽ, tìm cách mở rộng ảnh hưởng của Ý. Năm 1935, Ý xâm lược Ethiopia, đánh dấu sự mở rộng của đế quốc Ý. Mussolini cũng tham gia vào Thế chiến thứ hai (1939-1945) cùng phe Trục (Axis Powers) với Đức Quốc xã.
Tổ chức Chính phủ
Vào thời điểm thành lập chính phủ gồm có:
- Thủ tướng Đảng Phát xít: Benito Mussolini;
- 3 bộ trưởng Đảng Phát xít: Alberto de' Stefani, Giovanni Giuriati và Aldo Oviglio;
- 2 bộ trưởng Đảng Nhân dân: Stefano Cavazzoni và Vincenzo Tangorra;
- 2 bộ trưởng Đảng Dân chủ Xã hội: Gabriello Carnazza, sau này là phát xít, và Giovanni Antonio Colonna di Cesarò;
- 2 bộ trưởng Đảng Tự do: Giuseppe De Capitani d'Arzago (Salandrino), Teofilo Rossi (Giolittian, giống như người kế nhiệm Orso Mario Corbino);
- 1 bộ trưởng chủ nghĩa dân tộc, rồi phát xít: Luigi Federzoni;
- 2 bộ trưởng thuộc quân sự: Armando Diaz và Paolo Thaon từ Revel;
- 1 bộ trưởng không đảng phái, sau đó là phát xít: Giovanni Gentile.
Đảng liên minh
Từ 1922 tới 1924
thumb|Chính phủ Mussolini tại Hạ viện (1930) Từ khi thành lập cho đến năm 1924, chính phủ gồm có các đảng sau:
Từ 1924 tới 1943
Cho đến ngày 1 tháng 7 năm 1924, chính phủ bao gồm những người theo chủ nghĩa phát xít, bình dân, tự do và dân tộc chủ nghĩa. Từ năm 1924 đến năm 1943, với sự chuyển đổi của Ý thành chế độ độc tài toàn trị độc đảng, chính phủ chỉ được thành lập bởi các thành viên của Đảng Phát xít Quốc gia.
Danh sách thành viên
Kết thúc
Năm 1943, sau nhiều thất bại quân sự trong Thế chiến thứ hai, Mussolini mất đi sự ủng hộ. Ngày 25 tháng 7 năm 1943, ông bị Hội đồng Phát xít loại bỏ và bị bắt giữ theo lệnh của Vua Victor Emmanuel III. Năm 1944, Mussolini được giải cứu bởi quân Đức và được đặt làm lãnh đạo Cộng hòa Xã hội Ý (Repubblica Sociale Italiana) tại miền bắc Ý, nhưng chỉ là một chính phủ bù nhìn dưới sự kiểm soát của Đức Quốc xã.
Vào ngày 28 tháng 4 năm 1945, Mussolini bị bắt khi cố gắng trốn sang Thụy Sĩ và bị xử tử bởi lực lượng kháng chiến Ý.